9/6 Family
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

9/6 Family

Một đẳng cấp vô đối
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Không còn ai cả
Không còn ai cả

 

 Anh phải sống

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
akihetorika
Thành viên 7 sao
Thành viên 7 sao
akihetorika


Tổng số bài gửi : 233
Điểm : 356
Join date : 31/03/2009
Đến từ : người ngoài hành tinh

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeFri Apr 10, 2009 10:24 pm

Anh phải sống

(Khái Hưng & nhất Linh)

Trên đê Yên Phụ một buổi chiều mùa hạ.

Nước sông Nhị Hà mới bắt đầu lên to, cuồn cuộn chảy, tưởng muốn lôi phăng cái cù lao ở giữa sông đi.

Theo dòng nước đỏ lờ đờ, những thân cây, những cành khô trôi từ rừng về nổi lềnh bềnh, như một dãy thuyền nhỏ liên tiếp chạy thật nhanh tới một nơi không bờ không bến.

Ðứng trên đê, bác phó nề Thức đưa mắt trông theo những khúc gỗ ấy tỏ ra ý thèm muốn, rồi quay lại đăm đăm nhìn vợ, hỏi thầm ý kiến. Người vợ, ngắm sông, ngắm trời, lắc đầu thở dài, nói:

- Gió to quá mà đám mây đen kia ở chân trời đùn lên mau lắm. Mưa đến nơi mất, mình ạ!

Người chồng cũng thở dài, đi lững thững. Rồi bỗng đứng dừng lại, hỏi vợ:

- Mình thổi cơm chưa?

Vợ buồn rầu đáp:

- Ðã. Nhưng chỉ đủ cơm cho hai con ăn bữa chiều hôm nay.

Hai vợ chồng lại im lặng nhìn nhau... Rồi hình như cùng bị một vật, một định kiến nó thôi miên, nó kiềm áp, hai người đều quay lại phía sông. Những thân cây vẫn phăng phăng trôi giữa dòng nước đỏ.

Chồng mỉm cười, cái cười vơ vẩn, bảo vợ:

- Liều!

Vợ lắc đầu không nói. Chồng hỏi:

- Mình đã đến nhà bà Kí chưa?

- Ðã.

- Thế nào?

- Không ăn thua. Bà ấy bảo có đem củi vớt đến, bà ấy mới giao tiền. Bà ấy không cho vay trước.

- Thế à?

Hai chữ "thế à" rắn rỏi như hai nhát bay cuối cùng gõ xuống viên gạch đặt trên tường đương xây: Thức quả quyết sắp thi hành một việc phi thường, quay lại bảo vợ:

- Này! Mình về nhà, trông coi thằng Bò.

- Ðã có cái Nhớn, cái Bé chơi với nó rồi.

- Nhưng mình về thì vẫn hơn, cái Nhớn nó mới lên năm, nó trông nom sao nổi hai em nó.

- Vậy thì tôi về... Nhưng mình cũng về chứ đứng đây làm gì?

- Ðược, cứ về trước đi, tôi về sau.

Vợ Thức ngoan ngoãn, về làng Yên Phụ.

Tới nhà, gian nhà lụp xụp, ẩm thấp, tối tăm, chị phó Thức đứng dừng lại ở ngưỡng cửa, ngắm cái cảnh nghèo khó mà đau lòng.

Lúc nhúc trên phản gỗ không chiếu, ba đứa con đương cùng khóc lóc gọi bu. Thằng Bò kêu gào đòi bú. Từ trưa đến giờ, nó chưa được tí gì vào bụng.

Cái Nhớn vỗ em không nín cũng mếu máo, luôn mồm bảo cái Bé:

- Mày đi tìm bu về để cho em nó bú.

Nhưng cái Bé không chịu đi, nằm lăn ra phản vừa chửi vừa kêu.

Chị phó Thức chạy vội ẵm con, nói nựng:

- Nao ôi! Tôi đi mãi để con tôi đói, con tôi khóc.

Rồi chị ngồi xuống phản cho nó bú. Song, thằng Bò, ý chừng bú mãi không thấy sữa, nên mồm nó lại nhả vú mẹ nó ra mà gào khóc to hơn trước.

Chị Thức thở dài, hai giọt lệ long lanh trong cặp mắt đen quầng. Chị đứng dậy, vừa đi vừa hát ru con. Rồi lại nói nựng:

- Nao ôi! Tôi chả có gì ăn, hết cả sữa cho con tôi bú!

Một lúc thằng bé vì mệt quá, lặng thiếp đi. Hai đứa chị, người mẹ đã đuổi ra đường chơi để được yên tĩnh cho em chúng nó ngủ.

Chị Thức lẳng lặng ngồi ôn lại cuộc đời đã qua. Bộ óc chất phác của chị nhà quê giản dị, không từng biết tưởng tượng, không từng biết xếp đặt trí nhớ cho có thứ tự. Những điều chị nhớ lại chen chúc nhau hỗn độn hiện ra như những hình người vật trên một tấm ảnh chụp. Một điều chắc chắn, chị ta nhớ ra một cách rành mạch, là chưa bao giờ được hưởng chút sung sướng thư nhàn như những người giàu có.

Năm mười hai, mười ba, cái đĩ Lạc, tên tục chị phó Thức, xuất thân làm phu hồ. Cái đời chị, nào có chi lạ. Ngày lại ngày, tháng lại tháng, năm lại năm...

Năm chị mười bảy, một lần cùng anh phó Thức cùng làm một nơi, chị làm phu hồ, anh làm phó ngõa. Câu nói đùa đi, câu nói đùa lại, rồi hai người yêu nhau rồi hai người lấy nhau.

Năm năm ròng trong gian nhà lụp xụp ẩm thấp, tối tăm ở chân đê Yên Phụ, không có một sự gì êm đềm đáng ghi chép về hai cái đời trống rỗng của hai người khốn nạn, càng khốn nạn khi họ đã đẻ luôn ba đứa con.

Lại thêm gặp buổi khó khăn, việc ít, công hạ, khiến hai vợ chồng loay hoay, chật vật suốt ngày này sang ngày khác vẫn không đủ nuôi thân, nuôi con.

Bỗng mùa nước mạn năm ngoái, bác phó Thức nghĩ ra được một cách sinh nhai mới. Bác vay tiền mua một chiếc thuyền nan, rồi hai vợ chồng ngày chở ra giữa dòng sông vớt củi. Hai tháng sau, bác trả xong nợ lại kiếm được tiền ăn tiêu thừa thãi.

Vì thế năm nay túng đói, vợ chồng bác chỉ mong chóng tới ngày có nước to.

Thì hôm qua, cái ăn, trời bắt đầu đưa đến cho gia đình bác.

Nghĩ đến đó, Lạc mỉm cười, se sẽ đặt con nằm yên trên cái tã, rồi rón rén bước ra ngoài, lên đê, hình như quả quyết làm một việc gì.

Ra tới đê, Lạc không thấy chồng đâu.

Gió vẫn to, vù vù gầm hét dữ dội và nước vẫn mạnh, réo ầm ầm chảy nhanh như thác. Lạc ngước mắt nhìn trời: da trời một mầu đen sẫm.

Chị đứng ngẫm nghĩ, tà áo bay kêu phần phật như tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ. Bỗng trong lòng nẩy một ý tưởng, khiến chị hoảng hốt chạy vụt xuống phía đê bên sông.

Tới chỗ buộc thuyền, một chiếc thuyền nan, Lạc thấy chồng đương ra sức níu lại cái nút lạt. Chị yên lặng đăm đăm đứng ngắm đợi khi chồng làm xong công việc mới bước vào thuyền hỏi.

- Mình định đi đâu?

Thức trừng mắt nhìn vợ, cất tiếng gắt:

- Sao không ở nhà với con?

Lạc sợ hãi ấp úng:

- Con... nó ngủ.

- Nhưng mình ra đây làm gì?

- Nhưng mình định đem thuyền đi đâu?

- Mình hỏi làm gì? Ði về!

Lạc bưng mặt khóc, Thức cảm động:

- Sao mình khóc?

- Vì anh định đi vớt củi một mình, không cho tôi đi.

Thức ngẫm nghĩ, nhìn trời, nhìn nước, rồi bảo vợ:

- Mình không đi được... nguy hiểm lắm.

Lạc cười:

- Nguy hiểm thời nguy hiểm cả... Nhưng không sợ - em biết bơi.

- Ðược!

Tiếng "được" lạnh lùng, Lạc nghe rùng mình. Gió thổi vẫn mạnh, nước chảy vẫn dữ, trời mỗi lúc một đen. Thức hỏi:

- Mình sợ?

- Không.

Hai vợ chồng bắt đầu đưa thuyền ra giữa dòng, chồng lái, vợ bơi. Cố chống lại với sức nước, chống cho mũi thuyền quay về phía thượng lưu, nhưng thuyền vẫn bị trôi phăng phăng xuống phía dưới, khi nhô, khi chìm, khi ẩn, khi hiện trên làn nước phù sa, như chiếc lá tre khô nổi trong vũng máu, như con muỗi mắt chết đuối trong nghiên son.

Nhưng nửa giờ sau, thuyền cũng tới được giữa dòng. Chồng giữ ghì lái, vợ vớt củi.

Chẳng bao lâu thuyền đã gần đầy, và vợ chồng sắp sửa quay trở vào bờ thì trời đổ mưa... Rồi chớp nhoáng như xé mây đen, rồi sấm sét long trời đất lở.

Chiếc thuyền nan nhỏ, đầy nước, nặng trĩu.

Hai người cố bơi, nhưng vẫn bị sức nước kéo phăng đi...

Bỗng hai tiếng kêu cùng một lúc:

- Trời ơi!

Thuyền đã chìm. Những khúc củi vớt được đã nhập bọn cũ và lạnh lùng trôi đi, lôi theo cả chiếc thuyền nan lật sấp...

Chồng hỏi vợ:

- Mình liệu bơi được đến bờ không?

Vợ quả quyết:

- Ðược!

- Theo dòng nước mà bơi... Gối lên sóng!

- Ðược! Mặc em!

Mưa vẫn to, sấm chớp vẫn dữ. Hai người tưởng mình sống trong vực thẳm. Một lúc sau, Thức thấy vợ đã đuối sức, liền bơi lại gần hỏi:

- Thế nào?

- Ðược! Mặc em!

Vợ vừa nói buông lời thì cái đầu chìm lỉm. Cố hết sức bình sinh nàng lại mới ngoi lên được mặt nước. Chồng vội vàng đến cứu. Rồi một tay xốc vợ, một tay bơi. Vợ mỉm cười, âu yếm nhìn chồng. Chồng cũng mỉm cười. Một lúc, Thức kêu:

- Mỏi lắm rồi, mình vịn vào vai tôi, để tôi bơi! Tôi không xốc nổi mình nữa.

Mấy phút sau chồng nghe chừng càng mỏi, hai cánh tay rã rời. Vợ khẽ hỏi:

- Có bơi được nữa không?

- Không biết. Nhưng một mình thì chắc được.

- Em buông ra cho mình vào nhé?

Chồng cười:

- Không! Cùng chết cả.

Một lát, một lát, nhưng Lạc coi lâu bằng một ngày, chồng lại hỏi:

- Lạc ơi! Liệu có cố bơi được nữa không?

- Không... Sao?

- Không. Thôi đành chết cả đôi.

Bỗng Lạc run run khẽ nói:

- Thằng Bò! Cái Nhớn! Cái Bé!... Không!... Anh phải sống!

Thức bỗng nhẹ hẳn đi. Cái vật nặng không thấy bám vào mình nữa. Thì ra Lạc nghĩ đến con đã lẳng lặng buông tay ra để chìm xuống đáy sông, cho chồng đủ sức bơi vào bờ.

Ðèn điện sáng rực bờ sông. Gió đã im, sóng đã lặng. Một người đàn ông bế một đứa con trai ngồi khóc. Hai đứa con gái nhỏ đứng cạnh. Ðó là gia đình bác phó Thức ra bờ sông từ biệt lần cuối cùng linh hồn kẻ đã hy sinh vì lòng thương con.

Trong cảnh bao la, nước sông vẫn lãnh đạm chảy xuôi dòng.

Về Đầu Trang Go down
akihetorika
Thành viên 7 sao
Thành viên 7 sao
akihetorika


Tổng số bài gửi : 233
Điểm : 356
Join date : 31/03/2009
Đến từ : người ngoài hành tinh

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSat Apr 11, 2009 9:54 pm

cùi quá love_angel2204
Về Đầu Trang Go down
akihetorika
Thành viên 7 sao
Thành viên 7 sao
akihetorika


Tổng số bài gửi : 233
Điểm : 356
Join date : 31/03/2009
Đến từ : người ngoài hành tinh

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSat Apr 11, 2009 9:55 pm

ha ha 5 sao rùi chẳng kém ai
Về Đầu Trang Go down
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:45 pm

Mẹ



Cả cuộc đời mẹ vất vả vì con
Từ thuở ấu thơ cho đến giờ khôn lớn
Khi bước chân con không còn chập chững
Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn.

Chẳng có gì so được tình thương
Của mẹ dành cho con như đất dành cho cây sự sống
Dẫu biển kia có sâu có rộng
Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên.

Dòng sữa ngọt ngào theo tháng năm con lớn lên
Mẹ chăm chút cho con từng miếng ăn giấc ngủ
Những lúc ngu ngơ con đâu có hiểu
Mẹ đã vì con mà thành túng thiếu
Chiếc áo vai sờn đạm bạc bữa cơm rau.

Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.

Mỗi lần con lên tỉnh dự thi
Là đêm đó mẹ ở nhà thao thức
Dẫu trong cuộc sống nhiều lúc con làm mẹ buồn lòng đôi chút
Con biết rằng mẹ vẫn thương con

Có tình thương nào có thể so sánh hơn
Và suốt đời như tình thương của mẹ
Nên dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế
Con cũng chỉ một lời thầm gọi: Mẹ ơi!
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:45 pm

Mẹ

Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Đỗ Trung Quân - 1986


Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:46 pm

Mẹ



Mẹ yêu ơi, hôm nay ngày của mẹ
Con lang thang tìm bóng mẹ đâu đây
Ngày ra đi, con nhớ dáng mẹ gầy
Đưa tay vẫy chào con thơ lần cuối

Ngày ra biển con gục đầu buồn tủi
Gió biển lùa vào mắt, ướt mặn môi
Thuyền lênh đênh theo định mệnh mãi trôi
Con nào biết bóng mẹ dần xa khuất

Nơi xứ lạ, con sống đời lay lất
Dẫu xa quê, con luôn nhớ cội nguồn
Bao nhiêu năm, đời viễn xứ thật buồn
Ngày trở lại, hiên nhà mẹ vắng bóng

Mẹ yêu ơi, đây đoá hồng dâng mẹ
Nơi phương xa , con nhớ mẹ thật nhiều
Tìm đâu ra hình bóng mẹ thương yêu
Đã vĩnh viễn ra đi, không từ giã

Mẹ yêu ơi, con bên này đói lã
Đói tình thương, thèm lời mẹ vỗ về
Đốt nén hương dâng mẹ, lòng tái tê
Hôn đất lạnh, mẹ ơi! con nhớ mẹ
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:46 pm

LÒNG MẸ





Gái lớn ai không phải lấy chồng

Can gì mà khóc, nín đi không!

Nín đi! mặc áo ra chào họ

Rõ quí con tôi! Các chị trông!



Ương ương dở dở quá đi thôi!

Cô có còn thương đến chúng tôi

Thì đứng lên nào! lau nước mắt

Mình cô làm bận mấy mươi người.



Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía

Này gương này lược này hoa tai

Muốn gì tôi sắm cho cô đủ

Nào đã thua ai đã kém ai?



Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái

Nuôi dạy em cô tôi đảm đương

Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả

Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương!



Đưa con ra đến cửa buồng thôi

Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!

Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc

Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:46 pm

Em Chỉ Ước

Phan thị Vàng Anh

Em không thể thiếu anh
Như cỏ cây thiếu nắng
Buổi học nào anh vắng
Em chỉ muốn về nhà
Bởi năm tiết trôi qua
Em như người mất ngủ
Vở em anh gửi chữ
Tay em, anh gửi vòng

Chẳng tặng em hoa hồng
Chỉ vài chùm hoa dại,
Khi bạn bè thách hái
Nửa thật, đùa trao em

Chẳng bao giờ anh khen
Áo em hôm nay đẹp
Nhưng anh không than mệt
Suốt một ngày chở em

Đến rạp hát, công viên
Sau mỗi chiều tan học
Khi xa trường em khóc
Nghĩ không còn gặp nhau

Giờ học có còn đâu
Mọi chuyện thành dĩ vãng
Sợ rằng anh quên lãng
Cả chuyện tình học sinh

Em chỉ ước hai mình
Suốt một đời đi học
.
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:47 pm

Chiếc lá đầu tiên

-Hoàng Nhuận Cầm-

Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Ôi nỗi nhớ có bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi

"Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi,
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
"Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy"
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy tóc chớ bạc thêm

Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi

Em đã yêu anh, anh đã xa rời
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên.
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:47 pm

À ơi...

Nắng vàng là nắng vàng ơi
Cớ sao nắng lại lên trời, bỏ tôi?

Hay vì chiều đã xuống rồi
Nắng mưa chẳng thuộc về người trần gian?

Nắng ơi à, nắng ơi vàng
Tóc dài tôi sẽ còn đa mang nhiều

Nắng ơi à, nắng ơi chiều
Cuộc tình dài thế biết bao nhiêu tàn?

Nắng vàng là nắng vàng ơi...

(Vô danh)
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:47 pm

THUYỀN VÀ BIỂN

Anh phải sống Rose


Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
"Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khác vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa ... còn xa

Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mang nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc dầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió"

Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố


Anh phải sống Rose

XUÂN QUỲNH


Anh phải sống 12ThuyenVaBien_QuangLy
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:47 pm

.

Anh phải sống Khoi_thuoc


NGẬP NGỪNG

Anh phải sống Rose

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé !
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân,
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần ...
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế ?

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé !
Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu ?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa.
Hoa bướm ngập ngừng cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi !

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé !
Tôi sẽ trách - cố nhiên ! - nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề,
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau ... lơ lửng ... với nghìn xưa ...
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:48 pm

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng .. để làm gì em biết không ? .. để gió cuốn đi .. "

Anh phải sống CopyofTraXanh1
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:48 pm

DIÊM

KIM ANH

Người ta ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé
Còn vỏ bao cháy cả đến trăm lần

Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để làm sáng rồi đốt trên đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
Rất đa tình lại phụ bạc như không

Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé xíu
Cháy đến tận cùng của chiếc thân trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng hiểu đã được yêu!

Dẫu cho anh có tham đên bao nhiêu
Và sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Không oán hờn đâu vì em tin mình được
Chứ yêu nhiều bạc phếch có gì đâu

Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau
Vì câu ví xưa kia xin người rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi mãi
Mà tình yêu cần đi suốt cuộc đời
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
loveangel2204
Binh sĩ
Binh sĩ
loveangel2204


Tổng số bài gửi : 375
Điểm : 496
Join date : 31/03/2009
Age : 30
Đến từ : Huế

Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitimeSun Apr 12, 2009 5:49 pm

NGƯỜi THỨ HAI
(Phan Thị Vĩnh Hồ)

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể quên con - một thời trai trẻ
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ, mẹ ơi !

Mẹ đã sinh ra anh ấy ở trên đời
Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con có được yêu đến vậy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai.

Mẹ đừng buồn mỗi hoàng hôn, mỗi ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là một cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.

Con chỉ là một cơn mưa mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong trái tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành riêng cho mẹ mà thôi.

Anh ấy có thể yêu con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay ngay ngày mai có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào con cũng chỉ thứ hai./.__________________
^_^ Cuộc sống ơi, ta mến yêu người! ^_^
Về Đầu Trang Go down
http://3pic.com
Sponsored content





Anh phải sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh phải sống   Anh phải sống I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Anh phải sống
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Đó có phải là Tình yêu
» 12 nguyên tắc trong cuộc sống
» Những nghịch lý của cuộc sống
» Cách nhìn mới về cuộc sống .

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
9/6 Family :: Học quán :: Sưu tầm và sáng tác-
Chuyển đến